Những người trẻ như tôi luôn mơ mộng đến rất nhiều điều: Tình yêu, Tiền bạc, Gia đình và nhiều nhất vẫn là Hạnh phúc. Nhưng mấy người thật sự hiểu thế nào là Hạnh phúc? Cái thứ quý giá mang tên Hạnh Phúc ấy rốt cuộc nó hình thù ra sao, tròn méo như thế nào, liệu ai đã nhìn thấy, ai đã sờ tay vào hay tự tin nói rằng mình đã nắm được?
Tôi cũng như bao người khác, đang miệt mài làm tất cả để có thể chạm vào một thứ vô hình như vậy. Nhưng phải làm gì, phải làm sao thì không ai biết được, chỉ biết phải cố hết mình, phải hi sinh, phải mất mát nhiều nhiều lắm mới có thể có được Hạnh phúc trong tay.
Ngày hôm nay, trong một chiều nhiều nắng, nhiều gió, tôi gặp chị Diệu Thúy – một người mẹ đơn thân và cũng đồng thời là một nhà văn được nhiều độc giả yêu mến. Tôi là một trong số đó. Còn nhớ những ngày cách đây cũng phải 3-4 năm, câu chuyện được chia sẻ trên một trang mạng xã hội của chị bỗng lan toả một cách chóng mặt. Tôi cũng là một trong những độc giả mất ăn mất ngủ để theo dõi diễn biến câu chuyện này, rồi tìm ra chị để kết bạn FB, dõi theo chị nhiều năm, theo dõi cuộc sống của chị tiếp diễn như thế nào. Cho đến ngày được gặp chị. Giữa cuộc nói chuyện rông dài, tôi hỏi chị: “Thế nào là Hạnh phúc? Và chị có hạnh phúc không khi đánh mất một nửa từng là của mình?” Chị chỉ nhìn tôi cười. Chị nói rằng: “Trong tình yêu, mình nghĩ cứ vui, cứ có động lực để mình trở thành một người tốt hơn, cứ được là chính mình, sống với quan điểm và niềm tin của mình mà người kia vẫn chấp nhận được, thì là hạnh phúc rồi”. Ồ, hóa ra hạnh phúc với chị chỉ đơn giản, chỉ bình dị là thế. Nhưng phải làm sao để con người có thể nắm được hạnh phúc giữa những bộn bề, lo toan thường nhật thế này, nhất là đối với một người mà hạnh phúc đã từng tan vỡ một lần như chị?
Một lần tan vỡ, nghe có thể dễ dàng nhưng cái cốc, cái ly khi rơi còn không thể ghép lại trọn vẹn thì liệu cảm xúc hạnh phúc trong một người liệu có thể tìm lại khi đã lỡ trượt tay? “Nhiều người nghĩ rằng, ly hôn hoặc chia tay là cái kết không có hậu của hôn nhân và tình yêu. Thế nào là có hậu? Là bên nhau trọn đời dù cãi vã dằn vặt nhau hàng ngày, là về ngủ chung một phòng hàng ngày mà trái tim nguội lạnh, là cùng nhau đi đến cuối con đường mà chẳng cần nắm tay? Đó là cái kết có hậu sao? Đối với mình, hạnh phúc là cảm giác rất quan trọng để xem xét duy trì hoặc chấm dứt các mối quan hệ. Phải luôn đặt câu hỏi “Làm thế này/thế kia thì mình có hạnh phúc không?” và chỉ cần chúng ta hạnh phúc thì quyết định nào cũng là đúng đắn”, đó là những gì chị đã chia sẻ. Tôi chợt hiểu ra, hóa ra sau cơn mưa chính là cầu vồng, sau đau thương, mất mát cũng có thể là một Hạnh phúc khác, chân thật hơn, xứng đáng hơn dành cho ai dám vượt qua nỗi đau. Tôi đã từng khóc khi đọc “Gom nắng cho em” khi thấy bé Hải Vy xuất hiện với hình ảnh một cô gái thông minh, lảnh lót, giọng trong vắt và thương mẹ vô cùng. Có lẽ, cầu vồng của chị chính là bé Hải Vy, và là sự chín chắn, trưởng thành và an nhiên mà chị đã chiêm nghiệm, cất giữ cho riêng mình.
Và chị đã đem “nỗi buồn mang tên mình” chia sẻ với rất nhiều người đang chênh vênh giữa cuộc đời như tôi, không phải để tìm kiếm sự thương cảm mà muốn những người khác không phải mang một nỗi buồn như mình, bởi dù bây giờ chị đang hạnh phúc thì tôi tin thời điểm trước đó, cuộc sống của chị vẫn không thể tránh nổi những khoảng màu trắng xóa bởi nước mắt.
Chị là một người mẹ đơn thân nhưng chị không muốn mọi người đơn thân như chị, bởi theo chị nói “Mình vẫn nghĩ đàn ông và phụ nữ sinh ra là để bù trừ cho nhau, chẳng có lý do gì mà chúng ta một mình đi hết cõi đời này”. Hóa ra, con người ta cũng có thể hạnh phúc khi ở một mình và càng có thể hạnh phúc nếu tìm được người phù hợp. Vậy thì “Mọi cái kết đều có hậu khi chúng ta hạnh phúc”.
Ai đó đã từng nói, hạnh phúc là một quá trình chứ không phải là một điểm đến. Và cũng có ai đó đã từng nói rằng, đủ nắng hoa sẽ nở, đủ yêu thương hạnh phúc sẽ đong đầy. Như vậy, thì ra hạnh phúc với mỗi người là khác nhau, với mỗi độ tuổi lại càng khác biệt, với tuổi 18 hạnh phúc là tình yêu cuồng nhiệt của thanh xuân còn với tuổi 30 thì lại là cảm giác an toàn, tin tưởng. Có ai đó gọi chị là một nốt trầm của cuộc sống bởi sự lắng đọng trong tâm hồn chị, nhưng tôi lại thấy những gì chị đã làm sao lại vút cao và bay bổng đến thế, giữa những hoang hoải, đổ vỡ của một cuộc hôn nhân không hạnh phúc, chị đã không gục ngã mà còn tiếp lửa cho nhiều người khác. Chị “gom nắng” và vô tình, chị “gom cả yêu thương”. Tôi những mong, chị sẽ tiếp tục cuộc hành trình đến với hạnh phúc này, và biết đâu trên con đường ấy, có một người đang đứng đợi chị, đợi chị trải qua bao thăng trầm để đến với anh ấy, để anh ấy có cơ hội nói câu “Em làm anh muốn trở thành người đàn ông tốt hơn” mà chị vẫn ngưỡng mộ trong bộ phim “As good as it gets”. Khi nhìn thấy “Chú đẹp” lộ diện. Tôi cảm thấy một chút hạnh phúc lan toả sang cả mình. Và rồi sao nhỉ? Hạnh phúc sẽ đến tự nhiên như định mệnh đã sắp đặt. Tôi mong thế và vẫn luôn mong thế. Cảm ơn về những gì chị đã chia sẻ, cảm ơn về những điều tốt đẹp chị đã mang lại cho mọi người và cảm ơn chị đã cho tôi hiểu rằng: Đôi khi, Hạnh phúc còn là dũng cảm buông bỏ…
P/s: Lời của người biên tập:
Khi liên hệ với chị Thuý, tôi đã mong sẽ có một bài báo mà có thể “đọc” được hạnh phúc ở trong đó, và có niềm tin vào tình yêu hơn. Và kết quả không nằm ngoài mong đợi. Tôi để toàn bộ ảnh của chị Thuý màu đen trắng, ngoại trừ tấm ảnh cuối cùng. Tấm ảnh của sự đầy đủ và hạnh phúc của hai chữ “Gia Đình”. Tôi tin rằng, dù có sóng gió, khó khăn thế nào còn có thể xảy ra trong tương lai. Chị vẫn sẽ hạnh phúc, và tiếp tục mang hạnh phúc, san sẻ cho tất cả mọi người xung quanh.
Nhật Hạ – Sao Style