“Lòng nhân hậu” nghe thì có vẻ như là một điều sáo rỗng và nhạt nhẽo vốn đã được lặp đi lặp lại trong hàng trăm bộ phim trong suốt chiều dài lịch sử điện ảnh.
Đến nỗi cho tới thời điểm này, khi nói đến cái từ đó, không thực sự có nhiều người có thể cảm nhận được ý nghĩa thật sự của nó. Nhưng với Wonder, tất cả chúng ta đều tìm lại được định nghĩa thực sự cho một điều tưởng như đơn giản như “Lòng nhân hậu”.
Wonder là bộ phim được chuyển thể từ tiểu thuyết cùng tên của nhà văn R. J. Palacio vốn là một tác phẩm ăn khách đến từ nhà xuất bản The New York Times. Câu chuyện của phim kể về cậu bé Auggie Pullman (Jacob Tremblay) 10 tuổi với một dị tật bẩm sinh khiến cho khuôn mặt của cậu trở nên biến dạng, và phải trải qua hàng chục cuộc phẫu thuật khác nhau để có thể sống bình thường. Khi cậu vào lớp 5, cũng là lúc bố mẹ của cậu (Julia Roberts và Owen Wilson) quyết định để cậu được đến trường học cùng các bạn sau một thời gian dài chỉ học ở nhà cùng mẹ. Ở đây, khi gặp gỡ những người bạn mới như Jack Will (Noah Jupe) và Summer (Millie Davis), cuộc đời của Auggie chính thức chuyển sang một trang hoàn toàn mới.
Để có thể “nhân hậu” được không hề dễ dàng chút nào. Hãy tự hỏi bản thân mình rằng nếu như bạn cũng đang ở trong vị thế của họ, bạn có chắc rằng mình sẽ có đủ yêu thương được như họ không? Bởi vì đây là một số phận vô cùng bất hạnh, và những người có cuộc sống dễ dàng sẽ chẳng bao giờ có thể hiểu nổi. Wonder đã đặt chúng ta vào góc nhìn của từng nhân vật trong phim với hi vọng giúp chúng ta thấu hiểu được phần nào đó tâm sự của họ.
Bộ phim kể câu chuyện của gia đình và bạn bè của Auggie, về cái cách mà họ đã phải đấu tranh với chính bản thân để trở nên “nhân hậu” hơn. Bởi vì “nhân hậu” đồng nghĩa với việc hi sinh chính sự an lành của bản thân mình để giúp cho cuộc đời của một người khác trở nên bớt đau đớn đi chút nào đó. Và còn vì đôi khi, họ cũng có những giây phút yếu đuối và nhỏ bé, vì đây là một nhiệm vụ quá nặng nề với bất cứ ai trên cuộc đời này, bất kể người đó có thánh thiện tới đâu, đặc biệt là với một đứa trẻ như Jack.
Trách nhiệm đó quá lớn với cậu bé 10 tuổi, dù rất ngoan và trong sáng, những hi sinh và sự can đảm của em đã vượt quá sức chịu đựng trên đôi vai bé nhỏ. Giây phút Jack quay lại nhìn quanh lớp, em biết rõ rằng những điều mình sắp nói về Auggie không hề tốt đẹp chút nào, và em không muốn “bạn” của mình nghe được những lời nói “nhẫn tâm” như vậy.
Những yêu cầu này là quá nhiều và vượt quá sức chịu đựng của một đứa bé mà cuộc đời còn chưa bắt đầu, chỉ muốn mình có một cuộc sống bình thường với bạn bè. Nhưng như hiệu trưởng Tushman (Mandy Patinkin) đã nói, giá trị thật sự của một con người là khi người đó quên đi bản thân mình để chiến đấu cho danh dự của bạn bè. Có cậu bé 10 tuổi nào có thể dũng cảm được đến thế?
Và chúng ta có Via, chị gái của Auggie. Sẽ thật dễ dàng nếu như cô bé xử sự giống hệt như bạn bè cùng lứa và đổ tội cho tất cả mọi người vì những điều em phải chịu đựng khi tuổi đời còn quá trẻ. Tuổi thơ của em gần như đã bị đánh mất khi Auggie ra đời, và mẹ chẳng còn nhìn vào mắt em được lúc nào lâu hơn 5 phút. Em hoàn toàn có quyền tức giận khi không có được sự chú ý của chính gia đình mình. Thế nhưng em là một cô gái trẻ có tâm hồn to lớn hơn chính bản thân mình.
Via đã tự thu nhỏ sự hẹp hòi của mình lại để mở rộng trái tim yêu thương ra cho em trai thiếu may mắn của mình. Em đã đủ mạnh mẽ để chấp nhận điều đó, để tự chăm lo cho bản thân thay vì làm phiền bố mẹ khi họ trở nên quá bận bịu và lo lắng. Em đã đủ “nhân hậu” để làm được những điều không tưởng.
Những điều này nghe qua thì thật mênh mông và mơ hồ trên giấy tờ, nhưng nếu chúng ta dừng lại dù chỉ một giây thôi để nghĩ, để đi cả dặm trong đôi giày của họ, và “băn khoăn” rằng liệu mình có thể kiên nhẫn và dũng cảm được đến vậy hay không, bạn sẽ nhận ra rằng “nhân hậu” thực ra không trống rỗng đến vậy đâu. Điều đó lớn lao hơn chỉ là những cử chỉ tốt đẹp. Đó là sự vô hạn trong việc giũ bỏ bản thân vị kỷ, để dang rộng vòng tay ra với những người xung quanh, và cố gắng thấu hiểu. Thực ra, đây mới chính là một sức mạnh phi thường, siêu nhân.
Có lẽ thông điệp của phim chính là ở đây: Auggie không phải là trung tâm của cả vũ trụ này, mà còn có góc nhìn của những người xung quanh em nữa. Các nhà làm phim đang nói với chúng ta rằng: Đúng là Auggie thật bất hạnh, và không thể nào không cảm thấy thương cảm cho số phận của em, nhưng thật ra em cũng như bao người khác mà thôi. Nếu như chúng ta đối xử với bất cứ ai đúng như với tất cả những người khác, biết đâu ta sẽ thấy họ cũng chẳng khác biệt đến thế, có khi còn tốt hơn chính mình.
Nguồn: kênh 14