Chia tay không có gì tệ cả, đôi lúc lại còn là may mắn nữa

     Thay vì buồn bã vì chuyện chia tay, hãy nghĩ rằng sẽ có một cánh cửa khác tốt hơn đang chờ đón chúng ta.

Nếu nói chia tay mà không buồn thì chắc là chỉ có lời nói dối của những kẻ nói dối đại tài. Hoặc chỉ khi người ta không thật sự yêu nhau trước đó, thì chuyện chia tay mới có thể nhẹ nhàng, thanh thản không một chút buồn phiền.

Nhưng nếu chúng ta cứ buồn bã ngày này qua tháng khác, ủ rũ và sầu muộn, liệu tình yêu có còn ở lại, và người yêu có vì thế mà thay đổi quyết định để nối lại tình xưa?

Những người trưởng thành thường không nói ra lời chia tay một cách tùy tiện. Nghĩa là trước đó, họ đã phải suy nghĩ một cách kỹ lưỡng về chuyện sẽ đường ai nấy đi, đời ai nấy sống. Và cũng có nghĩa là họ đã tự chất vấn con tim mình, xem rằng liệu nó còn tha thiết gọi tên đối phương nữa hay không.

Chính vì chúng ta không có những lời nói đùa bỡn trong chuyện chia tay, nên chúng ta phải nhận ra rằng: một khi chia tay nghĩa là cánh cửa đã khép lại, đừng cố chấp, đừng mong cầu trong vô vọng nữa!

Sẽ có những ngày buồn rất buồn. Sẽ có những ngày mà tâm trí tự động tua lại kỷ niệm với người mà ta từng yêu. Đó là những phản xạ tự nhiên vô điều kiện, tâm trí chúng ta không thể nào điều khiển nổi. Nhưng tôi biết có nhiều người thật sự rất cừ trong việc đặt ra giới hạn của nỗi buồn, để họ không phải quỵ lụy quá nhiều, cũng không phải buông thả bản thân quá mức.

Nếu có khóc, hãy chỉ khóc vài ngày, nhiều nhất là một tuần. Rồi sau đó, cứ hiên ngang mà gạt nước mắt đi, dồn tâm trí mà làm việc. Chúng ta chỉ nên thất tình, chứ đừng nên vừa thất tình lại cả thêm thất nghiệp. Lúc bấy giờ, nỗi buồn còn gấp hai, gấp ba lần, và tình trạng còn trở nên thê thảm hơn thế rất nhiều lần.

Đồng ý rằng sẽ có nhiều lúc chúng ta không muốn nghĩ tới, nhưng kỷ niệm tự động tràn về. Và nước mắt cứ thế tuôn, con tim cứ thế nhói. Hay như việc chúng ta vô tình đi qua một con phố ngỏ, ngồi ở một góc quán quen, thì bao nhiêu thân thương xưa xưa cũ cũng từ động khiến cho chúng ta nhói lòng.

Nhưng vì đã chia tay rồi mà, nên việc khóc lóc hay thương xót những điều cũ kỹ có tác dụng gì không? Hay chỉ khiến cho chúng ta trở nên mềm yếu, nhược lòng, và xa lánh hiện tại lẫn tương lai của mình, mãi ẩn mình nương náu trong chiếc rương quá khứ đã trở nên chật hẹp?

 

Nếu có một lúc nào đó, con tim đang còn rớm máu vì vết thương chưa lành và có ý định vùng lên đi tìm lại người cũ ngày xưa. Thì hãy an ủi nó rằng, qua thời gian, mọi thứ đều sẽ ổn thôi. Và chuyện chia tay là một thực tế mà nó cần phải chấp nhận, cần phải học cách để làm quen.

Trên đường đời chúng ta đi, sẽ có một vài người tới là để rời đi, chỉ có duy nhất một người tới là để dừng chân ở lại và cùng đồng hành với chúng ta suốt quãng đường về sau. Cho nên, việc ai đó không phải là đúng người cần gặp, thì họ ra đi cũng là hiển nhiên thôi.

Chia tay không phải là điều gì đó quá đáng sợ, cũng không phải là điều gì đó quá khủng khiếp. Trong một số trường hợp, chia tay khi cả hai không còn yêu, hoặc một người đã quá mỏi mệt với người còn lại… thì chia tay lại là một cái kết thật sự đẹp cho cả hai

Nguồn: Kênh 14