Họ nói họ muốn chúng ta ở đây, nhưng họ lại không coi chúng ta như một sự ưu tiên, mà chỉ coi chúng ta đơn thuần là một sự lựa chọn.
Để nói một câu “có tôi luôn ở đây” với một người nào đó ta yêu thực sự là một điều rất ấm áp. Và còn hạnh phúc hơn nhiều khi người đó thực sự cần tới sự có mặt của chúng ta. Chúng ta biết rằng được hiện hữu trong cuộc đời ai đó, được cấp phép bước vào trái tim họ là một điều tuyệt vời. Bởi thế mà chúng ta trân trọng họ, và cũng tự nhủ sẽ trân trọng tình yêu với họ, nếu chúng ta có cơ hội đó.
Chỉ có điều, rất nhiều người biết cách làm cho chúng ta đau lòng. Họ nói họ muốn chúng ta ở đây, nhưng họ lại không coi chúng ta như một sự ưu tiên, mà chỉ coi chúng ta đơn thuần là một sự lựa chọn. Mà đã là một sự lựa chọn trong vô vàn những sự lựa chọn khác, cũng đồng nghĩa với việc không có gì chắc chắn rằng trái tim họ đã chứa đựng chúng ta.
Đừng nói là tên họ hay hình dung của chúng ta họ sẽ nhớ được bao nhiêu. Họ chỉ cần biết, khi họ buồn, họ muốn gặp ai đó để vỗ về an ủi họ, họ sẽ gọi cho chúng ta. Khi họ bực bội, họ cần tìm một cái “thùng rác” để đổ hết những ấm ức tủi thân, họ sẽ gọi cho chúng ta. Khi họ gặp khó khăn mà không tìm được sự giúp đỡ, họ sẽ gọi cho chúng ta. Chúng ta vẫn luôn sẵn sàng để nói “tôi ở đây”, nhưng họ lại tuyệt nhiên không tìm đến để sẻ chia với chúng ta những niềm vui và hạnh phúc của họ.
Là thế đấy, họ sẽ tìm vui bên một người khác mà họ dành cảm tình, những lúc vui vẻ họ thường không nhớ tới sự tồn tại của chúng ta. Và cái câu “tôi ở đây” mà chúng ta vẫn ngày đêm chăm chỉ thốt lên ấy, không có tác dụng làm rung động trái tim họ lấy một giây một khắc nào. Đối với họ, việc chúng ta ở đây là đương nhiên, là hiển nhiên, và có một chút tầm thường.
Trong một ngày mưa rất to, tôi loay hoay với cái xe chết máy, tôi nhận được cuộc gọi nhờ viện trợ từ cô bạn mà mà tôi thầm thích ở lớp đại học. Cô ấy nói cần sự giúp đỡ của tôi, xe của cô ấy cũng chết máy và cô ấy đang loay hoay bên vệ đường.
Chỉ cần hình dung ra hình bóng của cô ấy mảnh mai đang phải dầm mưa là tim tôi run lên từng đợt. Nhưng tôi vẫn đủ lý trí và tỉnh táo để nói rằng tình trạng của tôi cũng vô cùng tệ hại đây, tôi không thể tới ngay bên cạnh cô ấy được, bởi xe của tôi cũng chết máy.
Khác với mọi lần tôi vẫn hào hứng nhận lời giúp đỡ ngay, lần này thấy tôi từ chối, cô ấy liền tỏ thái độ không vui vẻ. Và cô ấy nói rất nặng lại, rằng chỉ nhờ một tí thôi cũng không được, thì tôi hãy “biến đi” ra khỏi cuộc đời cô ấy. Cô ấy không cần!
Tôi đứng như trời trồng. Không phải là vì thất vọng hay vì thất tình, bởi tôi nhận biết rất rõ, giữa tôi và cô ấy chưa từng tồn tại tình yêu. Tôi chỉ chạy theo cô ấy như một kẻ phục dịch, một tên nô bộc cần mẫn và không yêu cầu hay đòi hỏi lấy một cắc tiền lương nào. Cho tới khi tên nô bộc ngã bệnh và chết đi, người chủ chỉ việc tìm về cho mình một tên nô bộc mới.
Tôi cười, nụ cười mặn chát trong màn mưa dai dẳng khó ưa. Nhìn cái xe máy đang không biết đường cứu chữa như thế nào cho ổn, tôi thầm cảm ơn nó. Chí ít thì nó cũng không để tôi chỉ có một mình, không để tôi trơ trọi, cũng không nói những lời khó nghe với tôi. Chí ít thì nó cũng chọn gắn bó cùng tôi cả khi nó khỏe mạnh hoặc là khi nó đau ốm.
Tôi trở về nhà, ốm sốt một trận thập tử nhất sinh, vẫn muốn nhắn tin hỏi han xem cô bạn tôi thích đã xoay sở thế nào sau đó. Khi tôi vừa mở điện thoại, facebook đã nhanh chóng cập nhật một trạng thái vui vẻ lẫn cáu kỉnh của cô ấy. Vui vẻ là vì cô ấy đã tìm thấy “siêu anh hùng” đến xả thân cứu mình trong màn mưa, và nhanh chóng gọi anh ta là người hùng. Cáu kỉnh là cảm xúc của cô ấy khi nói về một chàng trai thích mình mà bỏ mặc mình trong lúc mưa to gió lớn, lại lý do lý trấu rất “vớ vẩn”…
Để rồi sau tất cả, bạn trai cô ấy xuất hiện ở dưới và để lại một bình luận, nói rằng thật tốt khi cô ấy đã trở về an toàn. Anh ta có chút việc bận nên không thể đến ngay được, muốn gửi lời cảm ơn “người bạn tốt” đã giúp cô ấy chiều nay. Khi anh ta về, anh ta sẽ bù đắp cho cô ấy một bữa ngon, kèm theo sau đó là những nụ hôn dài (tôi đoán thế, vì thấy cái icon “chít mỏ”).
Ổn thôi, tôi hoàn toàn ổn mà. Có những người vốn dĩ đã có sự ưu tiên trong lòng mình, nhưng vẫn ích kỷ giữ khư khư bên cạnh mình những sự lựa chọn khác. Và thật ngốc khi những sự lựa chọn lại cứ khư khư chung tình với cái mớ lý thuyết ba xu rởm đời, cho rằng “tôi ở đây” là một câu nói chứa sức nặng để khiến rung động lòng người.
À, tôi vẫn ở đây. Nhưng không phải để tiếp tục trở thành một sự lựa chọn nữa. Tôi chắc chắn đủ “đắt giá” để trở thành một sự ưu tiên trong lòng ai đó – người chỉ có riêng tôi…
Nguồn: kênh 14