Tôi gặp chị vào một buổi sáng Hà Nội chớm thu, ở một quán café trên đường Nguyễn Chí Thanh.
Chị bước vào với bộ váy trắng nhẹ nhàng cùng thần thái rạng rỡ, thu hút người đối diện, thứ mà ít phút sau chị chia sẻ đó là kết quả của cả quá trình chị nỗ lực, chiêm nghiệm và rèn luyện để có một tâm hồn an nhiên. Chị nói ngay sau khi nhận được lời mời phỏng vấn, chị đã nghĩ ngay đến chủ đề sống có lý tưởng – điều đang khiến chị suy tư, trăn trở. Và từ ý tưởng ấy, cuộc nói chuyện của chúng tôi diễn ra một cách tự nhiên, từ những chia sẻ về bản thân, công việc, dự định cho đến những ý kiến, quan điểm của chị về vấn đề cách sống, cách nhận thức của giới trẻ hiện nay.
– Hỏi: Đầu tiên, em xin chân thành cảm ơn chị vì đã nhận lời mời cuộc phỏng vấn này. Theo như em được biết, chị hiện tại đang theo đuổi sự nghiệp nghệ thuật mà cụ thể là MC và Diễn viên. Vậy niềm yêu thích, say mê nghệ thuật đến với chị từ bao giờ và chị đã cố gắng đạt được nó như thế nào?
– Đáp: Chào em và cảm ơn em với câu hỏi vừa rồi. Chị đã ấp ủ mơ ước học diễn xuất từ những ngày chị chuẩn bị lên cấp 3, nhưng khi đó, cha mẹ chị không đồng ý mà muốn chị tập trung học văn hóa. Cho đến giờ phút này, chị đã vào nghề được được 4, 5 năm nhưng chị vẫn chưa dám thẳng thắn chia sẻ với bố về công việc của mình, chị nghĩ bố đã nhận ra phần nào nhưng 2 bố con vẫn giữ im lặng để tránh xung đột gia đình. Một người làm nghề để được công nhận thực sự với những nỗ lực, cống hiến của mình là một việc cần quá trình lao động nghiêm túc. Thời gian từ khi chị tiếp xúc với nghề, cảm giác “ăn” nghệ thuật, “uống” nghệ thuật” khiến bản thân bị thôi thúc dù cũng có thời gian chị bỏ ngang vì gia đình. Tất cả số tiền chị kiếm được từ khi đi làm thêm cho đến làm công việc truyền hình đều được đầu tư cho việc học. Chị học thêm về diễn xuất ở VFC- Trung tâm sản xuất phim truyền hình, do đạo diễn Nguyễn Trọng Trinh làm chủ nhiệm. Ngay khi vừa kết thúc khoá học này, chị lại bỏ hết mọi công việc, cơ hội mới ở HN để đi vào Sài Gòn casting khoá diễn viên điện ảnh nằm trong chương trình “Gặp gỡ mùa thu” do đạo diễn Phan Đăng Di và nhà sản xuất Trần Thị Bích Ngọc tổ chức. Lúc này, sự được mất không còn quan trọng bằng việc phải đi, đi để học, đi để trưởng thành, còn tiền bạc, công việc có thể kiếm lại sau. Ngoài ra, chị còn dành thời gian để đi học thêm những lĩnh vực khác như kinh doanh, học hỏi mọi nơi mọi lúc có thể. Chị nhận thấy rằng, quá trình trải nghiệm mới là quan trọng.
– Hỏi: Hiện tại, theo em được biết chị đã là một MC quen thuộc trên các kênh truyền hình như VTV (S- Việt Nam), VTC (Tại sao không?, Khám phá Việt Nam), một số chương trình khác trên sóng HN, TodayTV, truyền hình cab… đồng thời chị vừa tham gia một phim điện ảnh với đạo diễn người Pháp, với những thành quả như vậy, chị có nghĩ giấc mơ năm nào đã thành hiện thực?
Đáp: Thật ra, Diễn viên và MC chưa phải là tất cả những gì chị mong muốn, bên cạnh lĩnh vực nghệ thuật, chị còn tham gia vào lĩnh vực giáo dục, kinh doanh… Tuy nhiên, các công việc chị làm từ trước tới nay đều có mục đích rõ ràng. Mỗi công việc đều đem tới những kĩ năng nhất định, chị cố gắng làm hết sức, suy ngẫm rồi rút ra thành phương pháp cụ thể, dễ hiểu, dễ truyền đạt nhất, sau đó ứng dụng vào cuộc sống. Hơn cả là áp dụng cho lý tưởng mà chị đang theo đuổi. Đó là trở thành người có vị trí nhất định, có tiếng nói để gắn kết những người có chung tư tưởng, lý tưởng như mình với mong muốn đem giá trị của mình tạo ra môi trường để hỗ trợ cho những người muốn phát triển bản thân bằng chính thực lực của họ. Sau đó, qua những dự án cụ thể, chị và mọi người có thể nhân rộng giá trị nhân văn này hướng đến cộng đồng nhiều hơn nữa. Chính vì thế khi nhận được lời mời tham gia bộ phim điện ảnh của anh Fabrice Poirier – một bộ phim nói về đề tài bảo vệ môi trường, chị đã đồng ý ngay vì chị nghĩ nó rất thiết thực, và giàu ý nghĩa, dù trong đó có đến hai cảnh nóng (cười). Năm tới, chị đang dự định sẽ mở một quán café sách kết hợp tổ chức các sự kiện, tạo môi trường cho các bạn trẻ giao lưu, học hỏi và chị hi vọng đó sẽ là một nơi lý tưởng để các bạn trẻ có chung suy nghĩ, hoài bão có cơ hội tương tác, giúp đỡ nhau.
– Hỏi: Nhân nói về lý tưởng, trong thực tế em cảm thấy có rất nhiều bạn trẻ đang còn mông lung, mơ hồ và chưa xác định rõ ràng được lý tưởng cho bản thân mình, chị nghĩ sao về hiện trạng này?
Đáp: Chị nhận thấy rằng, lý do là bản thân các bạn chưa biết cách để hiểu mình như thế nào, chưa chịu khó chủ động học hỏi; Người chúng ta gặp, môi trường chúng ta tiếp xúc sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến nhân cách, nhận thức của bản thân. Các bạn đều có thể lựa chọn trước mỗi ngã rẽ. Nếu như không chịu lắng mình lại, thẳng thắn nhận ra thực sự bản thân bạn đang là ai thì sẽ chỉ như “thùng rỗng kêu to” mà thôi. Thực sự sẽ vô cùng đáng tiếc.
– Hỏi: Chị có nghĩ rằng lý tưởng và thực tế là hai vấn đề mâu thuẫn hay không?
Đáp : Trong thực tế, vẫn có nhiều bạn có những ước mơ viển vông, bất khả thi, sẽ không có chuyện công việc an nhàn, thu nhập bị động được. Ước mơ, cuộc sống lý tưởng ai cũng muốn nhưng nó cần phù hợp với phẩm chất, tố chất của người đó và hoàn cảnh thực tế. Ví dụ như chị, chị có dáng dấp của người Châu Á, người nhỏ, hơi gầy sẽ khó vào nhiều vai. Nhưng chị vẫn cố gắng để hoàn thiện mình, bởi vì rõ ràng, tính chất công việc không thể theo ý của mình hoàn toàn. Hay như lý tưởng mong muốn tạo ra môi trường để giúp đỡ các bạn trẻ phát triển bản thân mình, làm việc, lập nghiệp. Có thể đối với nhiều người đó là suy nghĩ viển vông. Nhưng thực tế, trong quá trình làm việc, chị đã gặp nhiều người chung suy nghĩ và thực tế họ đã làm được. Ví như chú Jimmy Phạm, với dự án KOTO (Know one, Teach one) của mình, chú đã trở thành “cứu tinh” của trẻ đường phố, khi không chỉ cho họ nơi ăn chốn ở mà còn đào tạo họ, đưa họ trở thành những người có chuyên môn trong lĩnh vực quản lý nhà hàng – khách sạn. Nhiều khi gia đình, nhà trường và xã hội, đặc biệt là truyền thông đang cản trở rất nhiều đối với giới trẻ, gia đình nhà trường thì áp đặt, truyền thông thì không đúng sự thật, gây ra nhiều hoang mang, vì vậy, việc xác định lý tưởng và định hướng của các bạn trẻ còn là việc mà chúng ta cần bàn tới nhiều. Truyền thông thì ngày một nhiễu loạn, những thông tin chộp giật câu view được quan tâm nhiều hơn là những bài viết chất lượng. Mỗi một cá thể đều là 1 nhân tố có thể lan toả thông tin tích cực. Do đó, trách nhiệm không chỉ riêng ai. Những điều tích cực, tốt đẹp cần được nhân rộng nhiều hơn nữa. Từ đó, những người trẻ sẽ có cơ hội tiếp cận tri thức văn minh hơn, kết nối với nhau dễ hơn để cùng nhau thực hiện những mục tiêu, lý tưởng của mình
– Hỏi: Có rất nhiều bạn trẻ tìm đến chị để tư vấn, vậy chị thường xử lý các trường hợp đó như thế nào, và chị có lời khuyên gì dành cho các bạn đang chập chững với những bước đầu trên con đường xây dựng sự nghiệp?
Đáp: Thực ra, chị coi đó là những cuộc chia sẻ, giống như chị và em đang ngồi với nhau như thế này. Qua nhiều thời gian chị tiếp xúc, quan sát, lắng nghe các bạn thì chị nhận ra rằng các bạn đang chưa biết cách làm chủ bản thân mình. Cho đến bây giờ vẫn còn xuất hiện bố mẹ phải xin việc hộ, sắp đặt từng bước trong cuộc đời các bạn. Có trường hợp chị biết bố mẹ xin việc cho, bảo làm 2 năm ổn định, rồi lấy vợ, sinh cho đứa cháu, ông bà chăm cho, thế là hết trách nhiệm. Chị tự hỏi:”Vậy là bạn đó đang sống hay bố mẹ bạn ấy sống hộ?! Bạn ấy đang tồn tại để cho xong nghĩa vụ của một người con hay đang thưc sự sống cuộc đời của mình?”. Tất nhiên, mỗi nhà mỗi cảnh nhưng ở đây, trong mọi bước đi bạn ấy không phải là người tự quyết định. Bạn ấy không có sự lựa chọn cho mình. Đây là cuộc sống giống như cây tầm gửi vậy.
Chúng ta cần sống chứ không phải tồn tại.
Chúng ta cần khám phá bản thân không ngừng để hiểu chính mình. Tích luỹ kiến thức, kiến thức giúp chúng ta hình thành những khái niệm, nhận thức. Có nhận thức tốt mới dẫn đến hành vi tốt. Kiến thức tốt sẽ giúp chúng ta giao tiếp tự tin hơn, mở rộng được các mối quan hệ tốt. Qua cách chia sẻ, chúng ta lại học cách cho-nhận để tiếp nhận được những tri thức mới. Áp dụng tri thức đó vào cuộc sống để trưởng thành. Như vậy, kiến thức học ở trường lớp thôi chưa đủ, còn cần kĩ năng mềm khác nữa.
Ngoài ra, rèn luyện cho “Tâm” được an yên thì chúng ta càng có cơ hội nhận thức được vấn đề đúng đắn, tìm ra cách giải quyết được vấn đề một cách triệt để. Trong cuộc sống, mọi sự đều có thể xảy ra, thái độ tích cực, lạc quan và không ngừng cố gắng sẽ giúp chúng ta vượt qua được mọi trở ngại. Chỉ có những người thật sự bản lĩnh và có tâm thế an nhiên mới có thể làm chủ cuộc sống. Và điều quan trọng nhất, nếu em muốn nhận được thì trước tiên em phải biết cách cho đi.
– Hỏi: Em rất cảm ơn chị về buổi nói chuyện ngày hôm nay, cảm ơn chị đã chia sẻ những suy nghĩ và mong muốn của bản thân. Em chúc chị sẽ luôn xinh đẹp, thành công và những dự định sắp tới sẽ sớm thành hiện thực.
– Đáp: Cảm ơn em, chị cũng cũng xin dành lời cuối đến với mọi người: Cứ đi rồi sẽ tới!
Nhật Hạ – Sao Style